Nói đến áo dài tôi muốn kể một câu chuyện và đó cũng là một kỷ niệm sâu sắc về chiếc áo dài mà tôi thường mặc. Nó đã mang đến một kỳ tích trong cuộc sống của chồng tôi, mà bao năm qua tôi vẫn luôn cất giấu trong lòng.
Nhờ có chương trình của các bạn làm cầu nối, mà tôi mới có cơ hội tâm sự ra những điều kỳ diệu đến với chồng tôi, cũng từ chiếc áo dài.
Năm 2001 chồng tôi phát hiện mình bị ung thư, khi nghe tin cả nhà tôi rất sốc. Mẹ tôi, tôi và các em chết lặng không nói được gì. Qua vài ngày gia đình tôi cũng bình tĩnh lại, cùng động viên nhau vui vẻ cùng anh đón nhận thử thách của ông trời đến với gia đình chúng tôi. Thế là tôi và anh cùng gia đình sát cánh bên nhau đồng hành cùng anh chiến đấu với bệnh tật. Những đợt điều trị ở bệnh viện về nhà nghỉ ngơi vài ngày anh lại đi làm. Anh nói anh phải cố gắng sống thật khỏe mạnh những năm tháng còn lại, để hàng năm Tết đến xuân về được đoàn tụ với gia đình, nhìn thấy mẹ và tôi cùng các em mặc những chiếc áo dài mà chồng tôi rất yêu thích. Anh nói, từ lúc anh nhìn thấy em mặc áo dài thi Văn minh Thương nghiệp, anh đã thấy áo dài đối với anh là một ấn tượng rất đẹp trong lòng.
Thế rồi chồng tôi đã chiến đấu với bệnh tật trong vòng 10 năm trong bình yên. Nhưng đến năm 2011 bệnh của anh lại tái phát nặng thêm, gia đình tôi lại một lần nữa chạy đua với bệnh tật cùng anh, không có thời gian nghĩ về những ngày vui nữa. Nhiều lúc tôi thấy anh thẫn thờ trông rất buồn. Tôi hỏi anh đang suy nghĩ gì thế. Anh nói mấy năm rồi anh chưa thấy gia đình mình đoàn tụ, để anh được nhìn thấy mọi người trong gia đình mặc những chiếc áo dài mà anh yêu thích. Lúc đó trong lòng tôi rất thương anh, rồi anh nói, em à, anh cảm thấy sức khỏe của anh càng ngày càng không ổn. Bây giờ anh chỉ có hai ước nguyện : Mong ông trời cho anh được khỏe mạnh đến lúc con trai chúng mình xây dựng gia đình, để được nhìn thấy em mặc áo dài cùng anh đứng trên lễ đường chúc phúc cho con trai chúng ta. Và một điều ước nữa là cho anh được khỏe mạnh để anh cùng em sang chỗ con gái chúng ta đang học, rồi đi du lịch một số nước lân cận là anh mãn nguyện. Anh chỉ mong hai điều ước đó, không biết ông trời có cho mình thực hiện được không. Tôi nói anh hãy lạc quan lên, ông trời sẽ không phụ lòng người.
Thế rồi anh cũng được đón nhận ước nguyện đầu tiên. Khi con trai chúng tôi về báo lấy vợ, cả tôi và anh vỡ òa cảm xúc. Sự mong đợi của anh đã thành sự thật.
Ngày tổ chức cho con trai tôi, anh đã cố gắng rất nhiều để cùng tôi và gia đình đón nhận sự chúc phúc của họ hàng nội ngoại và bạn bè. Dù hôm đó anh rất mệt nhưng anh rất vui, anh nói ước nguyện đầu danh đã hoàn thành, còn một ước nguyện nữa, không biết anh có thực hiện được không.
Thế rồi ước nguyện thứ hai của anh không thành hiện thực.
Nếu những câu chuyện này chạm đến trái tim bạn, hãy chung tay cùng chúng tôi giúp đỡ các em nhỏ mồ côi và tàn tật ở Việt Nam, thông qua đường link quyên góp của Hello Asso tại đây: https://www.helloasso.com/associations/art-space/formulaires/1/en
Yorumlar